Thứ Năm, 15 tháng 8, 2013

Tôn kính Đức Maria

Hôm này, 15/08/2013, toàn thể Giáo Hội mừng kính tín điều Đức Mẹ Hồn Xác về Trời. Danh xưng Mẹ Maria nhắc tôi nhớ đến câu chuyện cảm động sau đây:

Trong thời Đệ Nhị Thế Chiến, một trung uý người Pháp kể lại câu chuyện mà anh là người chứng kiến:
Lúc ấy, tôi bị thương ở bắp đùi, đang nằm chờ mấy người khiêng băng ca đến. Nằm bên cạnh tôi, là một người lính thuộc hạ của tôi, đang bị thương rất nặng ở đầu. Anh ta khó nhọc, rút từ từ trong áo ra một cây Thánh Giá nhỏ bằng bạc và bắt đầu thều thào đọc bằng tiếng La tinh: Ave Maria... (Kính mừng Maria ...)
Bất chợt, có một giọng nói khác, gần kề bên, tiếp lời: "Sancta Maria Dei..." (Thánh Maria Đức Mẹ Chúa Trời...). Anh lính này gắng gượng nhìn lại và thấy một lính Đức cũng đang trong cơn nguy tử. Người lính của chúng ta giơ tay ra trao cho anh lính Đức cây Thánh Giá. Với niềm tôn kính và sốt mến, anh lính Đức hôn và ôm cây Thánh Giá vào lòng. Anh lính Đức trao trả cây Thánh Giá, cả hai thương binh sắp chết nắm lấy tay nhau. Một người nói:
- Chúng ta có thể chết trong an bình. Chúng ta đã làm xong bổn phận của mình.
Người kia đáp lại:
- Chúng ta sẽ đi đến một đất nước, ở đó không hề có hận thù...
                                                                                                                                                                                                         (Trích những chuyện hay Đông Tây)
Trước đó ít phút, 2 nạn nhân của cuộc chiến, còn sống ở hai bờ đối nghịch nhau.  Họ đau đớn và khắc khoải trước ngưỡng cửa sự chết. Tâm hồn họ tan nát đau khổ cùng cực Nhưng, kể từ khi một người cất lên lời Kính mừng Maria ..., thì họ đã tìm thấy điểm chung cho khát vọng lớn lao nhất của con người: Bình an. Nhờ danh xưng Maria, giờ đây, họ bỗng gần gũi nhau hơn. Trong thoáng chốc, danh xưng Maria đã xua đuổi lòng hận thù và mang lại tình bạn gắn bó. Họ tìm thấy sự cảm thông và hiệp nhất và nhận ra cội nguồn của tâm linh khi cùng tôn kính Thánh giá bằng bạc. Nhờ Mẹ mà ranh giới của sự thù hận, của bạo lực, của chiến tranh đã bị xóa bỏ. Và giờ đây, đứng trước ngưỡng cửa sự chết, 2 con người thù nghịch thanh thản nắm tay nhau như những người bạn thân sẵn sàng để về một nơi không hề có hận thù.

Tôi tín rằng điều lạ lùng này không chỉ xảy 1 lần ở câu chuyện này. Nhưng đó đây khắp thế giới, trong xã hội đầy nhun nhúc người với biết bao những nghiệt ngã, danh xưng Mẹ Maria vẫn đang trợ giúp những ai biết chạy đến với Mẹ, cất tiếng xin Mẹ nâng đỡ hộ phù. Mẹ Maria vẫn đang thông chuyển Hồng ân của Chúa để giúp con người tìm gặp Đấng là Bình An thật.
Tôi tin như thế chỉ đơn giản là hàng thế kỷ qua, lời kinh Magnificat vẫn luôn đúng:
"Phận nữ tỳ hèn mọn,
Người đoái thương nhìn tới;
từ nay, hết mọi đời
sẽ khen tôi diễm phúc.
Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi
biết bao điều cao cả,
danh Người thật chí thánh chí tôn !" (Lc 1, 48-49)

Lạy Chúa, con tạ ơn Chúa đã ban cho con một Đấng Trung gian tuyệt vời là Mẹ Maria.
Con biết đối với Mẹ Maria, Mẹ không hề có ranh giới hay phân biệt thánh thiện hay tội lỗi, giàu nghèo, màu da, chính kiến, ... Mẹ đón nhận tất cả, trợ giúp tất cả, phù hộ tất cả những ai đặt lòng tin cậy nơi Mẹ. Với một Đấng Trung gian như thế, thì con ao ước được luôn bắt chước hai tiếng "Xin Vâng" như Mẹ đã thưa với Sứ thần khi xưa.