Thứ Bảy, 17 tháng 8, 2013

Thiên Chúa trong ánh mắt

Theo chuyện cổ tích Nhật Bản, ngày xưa, có một đôi vợ chồng sống rất hạnh phúc bên cạnh một đứa con nhỏ. Người chồng là một hiệp sĩ Samurai, nhưng anh chỉ sống khiêm tốn trong một khu vườn nhỏ ở đồng quê. Người vợ là một người trầm lặng đến độ nhút nhát. Chị không bao giờ muốn ra khỏi nhà.
Một hôm, trong dịp lễ đăng quang của Nhật Hoàng, với tư cách là một hiệp sĩ, người chồng phải về kính
thành đề chào mừng vị vua mới. Sau khi dự buổi lễ triều yết ở hoàng cung, anh ghé ra chợ mua quà cho vợ và con. Quà cho vợ, anh đã chọn một tấm gương soi bằng bạc. Đón nhận món quà, người phụ nữ bỡ ngỡ vô cùng: chị chưa bao giờ nhìn thấy một tấm gương. Chị chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của mình. Do đó, vừa nhìn thấy mặt mình trong gương, người vợ ngạc nhiên hỏi chồng:
- Người đàn bà này là ai?
Người chồng ồn tồn đáp:
-Mình không đoán được đó là gương mặt kiều diễm của mình sao?
Một thời gian sau, người phụ nữ lâm bệnh nặng. Trước khi chết, bà cầm tay đứa con gái và nói nhỏ:
-Mẹ không còn sống trên mặt đất này nữa. Sáng chiều, con hãy nhìn vào gương này và sẽ thấy mẹ.
Sau khi bà qua đời, sớm tối, lúc nào đứa con gái ngây ngô cũng nhìn vào gương và nói chuyện với chính hình ảnh của nó. Ngày kia, nhìn thấy con mình đang nói chuyện với gương soi, người cha vội tìm hiểu và đứa bé trả lời:
- Ba nhìn kìa, mẹ con không có vẻ mệt mỏi và xanh xao như lúc bị bệnh. Mẹ lúc nào cũng trẻ và cũng mỉm cười với con.
Nghe thế, người đàn ông không cầm được nước mắt, nhưng không muốn nói cho nó biết sự thật, ông nói với nó:
- Nếu con nhìn vào gương để thấy mẹ con, thì ba cũng nhìn vào con để thấy mẹ con.

Sự hồn nhiên chân thật nơi tâm hồn của trẻ em là một hồng ân mà Thiên Chúa đã ban cho con người.
Đó là nguồn cảm hứng cho nhiều học giả: "Bài ca khen ngợi cao cả nhất mà con người có thể nghe thấy được trên thế gian này, đó là tiếng nói thì thầm của tâm hồn con người được phát ra từ lình hồn trẻ thơ." (Yuke), hay là, "trẻ thơ là đóa hoa thuần khiết và ngây thơ của nhân loại" (Nhu Thạch).
Còn Đức Giêsu, Ngài đã nâng trẻ thơ lên tầng nấc cao hơn nữa:
"Hãy để các trẻ nhỏ đến với Ta, và đừng ngăn cấm chúng, vì Nước Trời là của những người giống như chúng." (Mt 19,14)

Mỗi khi có dịp ngắm nhìn các bé trai, bé gái chơi đùa, tôi như trút bỏ được gánh nặng công việc thường ngày. Tôi cảm nhận được sự bình an qua những tiếng cười hồn nhiên, hoặc ánh mắt thơ ngây của các bé. Sự ngây thơ hồn nhiên đó đã dạy cho tôi, vì sao tôi  không biết thành thật và hồn nhiên phó thác mọi nỗi âu lo của mình cho Chúa nhỉ?...

Vì trẻ em là quà tặng thật đặc biệt mà Chúa đã ban cho loài người, xin cho con biết, chẳng những con phải bảo vệ những quà tặng ấy, mà còn biết tạo ra những môi trường sống Đức Tin tốt để những hạt mầm ấy được phát triển trên những mảnh đất tốt, như lòng Chúa mong ước