Thứ Hai, 14 tháng 10, 2013

Dấu chỉ thời đại

Thứ hai, 14-10-2013

Có một cậu bé mồ côi từ nhỏ. Cậu luôn ước mơ rằng mình có thể bay được như những chú chim. Dù
có nghe giải thích thế nào, thì cậu cũng không nguôi ngoai ước vọng được bay như chim.
Một ngày kia, cậu bé được dịp đi ra bên ngoài trại mồ côi. Khi đi ngang một công viên, cậu nhìn thấy một bạn trai trạc tuổi cậu, đang chơi đùa trong hố cát. Cậu bé này bị liệt cả hai chân từ lúc bẩm sinh. Cậu bé bại liệt vẫn thường hỏi bố rằng tại sao cậu lại không thể đi được. Và ước mơ duy nhất của cậu là có thể đi đứng và chạy chơi như các bạn đồng trang lứa.
Cậu bé mồ côi đến bên hố cát và hỏi:
- Này bạn, có bao giờ bạn mơ mình được bay chưa?
- Ồ, không. Tớ chỉ ước mong là mình có thể đi và chạy mà còn chưa được, nói gì đến bay.
Cậu bé mồ côi thoáng chút tư lự:
- Tớ xin lỗi, chuyện của bạn thật đáng buồn. Này, mình làm bạn với nhau nhé.
- Tất nhiên rồi.
Hai đứa trẻ quấn quít, chơi đùa với nhau trong hố cát, cho đến khi ông bố đem xe lăn rước con về. Thấy thế, cậu bé mồ côi vội chạy đến thì thầm vào tai ông điều gì đó với vẻ khẩn khoản. 
- Được, thôi. Nếu cháu muốn thế.
Cậu bé tiến đến hồ cát và nói với người bạn liệt cả hai chân:
- Cậu là người bạn duy nhất của tớ. Tớ ước gì có một điều kỳ diệu làm cho bạn đi lại được. Phần tớ, tớ chỉ có thể làm được cho bạn một điều nhỏ này.
Nói rồi, cậu bé cúi người xuống, cõng ngay người bạn liệt của mình lên lưng và đi. Lúc đầu, đi từ từ, rồi dần dần cậu chạy, chạy nhanh hơn và nhanh hơn nữa. Cậu bé bại liệt hứng chí reo lên:
- Cám ơn cậu. Đây là lần đầu tiên tớ đi mà không cần xe lăn.
Cậu bé mồ côi chạy nhanh hơn nữa, dù mặt cậu đỏ bừng và mồ hôi đã vã ướt cả chiếc áo chemise.
Cậu bé liệt giơ hai tay lên trời, ngoái nhìn bố:
- Bố ơi! con đang bay nè, con đang bay nè...!
                                         (Roger Dean Kiser)

Cậu bé mồ côi với một cử chỉ đơn sơ đã trở nên dấu chỉ cho người bạn bại liệt. Cậu đã mang đến hạnh phúc thiết thực cho người anh em của mình. Điều đó đã dạy cho tôi một bài học: có phải chăng trở nên dấu chỉ cho anh em là thực hiện những việc tầm thường một cách phi thường không? Có lẽ là thế.
"Quả thật, ông Giôna đã là một dấu lạ cho dân thành Ninivê thế nào, thì Con Người cũng sẽ là một dấu lạ cho thế hệ này như vậy." (Lc 11,30)
Lạy Chúa, xin giúp con dẹp bỏ đi những ảo tưởng xa vời. Những ảo tưởng mà chỉ làm cho con rời xa đời sống thực tế, nơi mà anh em đang cần sự giúp đỡ chân tình và thiết thực của con.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét