Thứ Ba, 15 tháng 10, 2013

Biết mình

Sáng nay, nhóm anh em bạn kéo đến rủ tôi làm một chuyến xe đạp về một buôn làng nghèo của
người dân tộc cách thị xã khoảng 10 cây số. Nghĩ đến đoạn đường dài lắm dốc nhiều bụi, tôi vội kiếm cớ thoái thác.
Và bọn họ đã hăm hở trèo lên những con ngựa sắt, vội vàng đạp đi trong tiếng cười nói râm ran. Vai họ nặng trĩu những chiếc ba lô đầy gạo, quần áo, chăn mềm, và cả tâm tình yêu thương đầy ắp!
Nhìn theo nhóm bạn vừa khởi hành, tôi chợt hình dung ra từng khuôn mặt thân quen ấy sẽ ân cần trao tặng những gói quà nhỏ bé cho những người thượng già yếu, thiếu ăn. Họ dịu dàng cắt tóc cho những đứa bé nhem nhuốc đen đủi. Tôi chợt hiểu: Yêu thương cần phải hành động! 

Cuộc sống luôn bắt tôi phải chọn lựa. Làm việc này thì phải bỏ việc kia. Việc nào cũng đều tốt cả. Vấn đề là "tôi muốn gì" khi thực hiện những việc ấy. Chắc chắn trong thâm tâm tôi sẽ trả lời là đặt ở Chúa chứ ở đâu! Ừ, thế là tốt rồi.

Thế nhưng, thành thật với lòng mình, tôi thấy, thường khi đàng sau mục đich làm cho "Chúa" đó còn ẩn tàng một mục đích khác: đó chính là cái "tôi". Cái "tôi" này làm cho tôi đây mạnh miệng cao rao kỳ công cứu chuộc của Chúa, nhưng lại khéo léo né tránh việc sống Mầu nhiệm Trao ban. Cái "tôi" này thúc đẩy tôi hùng biện dữ dội về lòng Thương xót Chúa, nhưng lại khăng khăng cầm buộc mà không chịu quảng đại thứ tha, ... Những lúc ấy, tôi đã trở nên một thứ "thùng rỗng kêu to". Nói thành thật với chính mình điều đó thật là tệ!

Nhưng Chúa nói với ông ấy rằng : "Thật, nhóm Pha-ri-sêu các người, bên ngoài chén đĩa, thì các người rửa sạch, nhưng bên trong các người thì đầy những chuyện cướp bóc, gian tà. Đồ ngốc ! Đấng làm ra cái bên ngoài lại đã không làm ra cái bên trong sao ? Tốt hơn, hãy bố thí những gì ở bên trong, thì bấy giờ mọi sự sẽ trở nên trong sạch cho các người." (Lc 11,39-41)

Lạy Chúa, xin cho con biết con và xin cho con biết Chúa. (T.Augusitno)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét