Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2013

Biết ơn, lời đáp trả của lòng tin.

Chúa nhật, 13/10/2013

Hai ông cháu đi băng qua một cánh rừng rậm rạp. Không khí nóng bức và oi ả và họ cảm thấy khát nước. Cuối cùng, họ đến được một giòng suối nhỏ. Hai người cúi xuống uống nước. Người ông bảo: "Cám ơn giòng suối nhỏ nhé!"
Nói đoạn, ông rút trong túi ra một cái muỗng và múc một ít bùn dưới lòng suối đổ đi. Đứa cháu thấy thế thì bật cười. Người ông hỏi:
- Sao con lại cười?
- Có gì mà ông phải cám ơn chứ? Nó có phải là người đâu? Nó không nghe được lời ông nói, và nó cũng không hiểu được lời cám ơn của ông nữa!
Người ông gật gù lắng nghe, vừa đưa mắt nhìn ngắm cảnh vật chung quanh. Giòng suối vẫn róc rách chảy chen lẫn tiếng chim rúc rích trên cao... Được một lúc, người ông bỗng nói với đứa cháu:
- Thế đấy, giòng suối đã không nghe thấy lời cám ơn. Nhưng nó vẫn ban phát cho tất cả mọi loài cần đến nó. Nếu như có một con sói đến uống nước, nó sẽ không biết cám ơn như ông. Vì nó là một con sói. Còn chúng ta, chúng ta là con người, con ạ. Và con có biết con người nói hai tiếng "cám ơn" để làm gì không?
Đứa bé nhíu mày, ấp úng chưa tìm câu trả lời.
- Con ơi, con người nói lên hai tiếng "cám ơn" là để, không biến mình trở thành ... chó sói!

Đức Giê-su mới nói: "Không phải cả mười người đều được sạch sao? Thế thì chín người kia đâu? Sao không thấy họ trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này?" Rồi Người nói với anh ta: "Đứng dậy về đi! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh. (Lc 17, 17-19)

Lạy Chúa, con tạ ơn Chúa, vì đã ban cho con ơn được làm người. Con tạ ơn Chúa vì đã cho con làm một Kitô hữu. Con tạ ơn Chúa vì đã mở lòng mở trí để tin, để cảm nghiệm được lòng thương xót thẳm sâu của Chúa. Xin cho đời con luôn diễn ra như một lời tạ ơn Chúa cho đến giây phút sau cùng.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét