Khi ấy, Chúa Giêsu thấy đoàn lũ đông đảo, Người đi lên
núi, và lúc Người ngồi xuống, các môn đệ đến gần Người. Bấy giờ Người mở
miệng dạy họ rằng:
"Phúc cho những ai đau buồn, vì họ sẽ được ủi an" (Mt 5, 5)
... Bà
Anne-Dauphine Julliand là ký giả kiêm văn sĩ người
Pháp và là bà mẹ Công Giáo năm nay 40 tuổi.
Ông bà
Loic và Anne-Dauphine Julliand đã cho chào đời bốn đứa con, 2 trai và 2 gái: Gaspard,
Thaiis, Azylis và Arthur. Chẳng may, đứa con gái lớn, Thaiis bị mắc chứng di
truyền loạn-dưỡng-bạch-cầu (leucodystrophie) năm lên hai tuổi. Các bác sĩ cho
biết bé chỉ sống được trong vòng vài tháng tới. Bà tâm sự:
- Nói rằng mình
có một đứa con bị đau ốm thì dễ hơn là thú nhận mình có đứa con khuyết tật.
Khuyết tật gây lo âu sợ hãi hơn là đau bệnh. Khuyết tật tạo nên một tình cảm
khác lạ khiến người ta lúng túng không thoải mái. Đứa con khuyết tật thay đổi
nhiều điều trong cuộc sống gia đình. Thành thật mà nói cuộc sống trở nên rắc rối
phức tạp hơn, và thật nặng nề. Thế nhưng đứa con khuyết tật đã thay đổi tấm lòng
của chúng tôi. Chúng tôi học cách cảm thức trở lại sự mỏng giòn của đứa bé cũng như của chính chúng tôi.
Với sự yêu
thương chăm sóc hết mực của bà, mãi đến 3 tuổi
rưỡi bé Thaiis mới qua đời.
Ngày
10-3-2011 bà phát hành tác phẩm: “Deux Petits Pas Sur Le Sable Mouillé”( Hai Bước Chân Nhỏ
Trên Cát Ướt). Tác phẩm là một bản tình ca: yêu sống, yêu con và yêu
Thiên Chúa. Sau đó, ngày 23-5-2013, bà viết tiếp cuốn “Une journée particulière” (Một ngày đặc biệt) nhắc lại những yêu thương dành cho con gái Thaiis.
Nhưng thử thách vẫn chưa chấm dứt.
Bé gái thứ hai, Azylis, cũng mắc cùng chứng bệnh y như chị Thaiis. Nỗi đau tràn
ngập trong lòng bà Anne-Dauphine
Julliand. Bà thổ lộ :
- Khi khám phá
ra Azylis mang cùng chứng bệnh với Thaiis, đã là một trận động đất
trong đời sống lứa đôi của chúng tôi. Thế rồi trong khoảng thời gian đầu của
cơn thử thách, chúng tôi đã quên mất nếp sống phu thê để dồn tất cả sự quan tâm
trên đứa con khuyết tật. Từ từ chúng tôi học trở lại cách thức vợ chồng nhìn
nhau, chú ý và chăm sóc lẫn nhau. Chúng tôi cũng học cách an ủi lẫn nhau nữa.
Người mẹ
Công Giáo trẻ thật can đảm, tràn đầy hy vọng và đặt trọn niềm tin nơi Thiên
Chúa. Bà nói :
Tôi nói khuyết
tật gây sợ hãi hơn là cơn bệnh. Điều làm cho chúng tôi sợ chính là sự khác biệt.
Đối diện với người khuyết tật chúng tôi lo sợ không biết phải nói năng truyền
thông như thế nào, không biết phải xử sự ra sao. Chúng tôi cố gắng dồn mọi nỗ lực
thực thi điều chúng tôi có khả năng làm và không nghĩ đến chuyện nhìn người
kia. Tôi chỉ lo sợ không thể hiểu được đứa con gái khuyết tật của mình. Tôi bèn
học với con cách thức nói năng thông truyền bằng một kiểu khác.
Đức Tin nâng đỡ tôi rất nhiều. Đức Tin không ngăn chặn tôi khỏi khóc lóc và khỏi
đau khổ, nhưng
Đức Tin giúp tôi nhìn sự việc dưới một nhãn quan khác, theo một
cách thức khác. Tôi nghĩ rằng ngày hôm nay Đức Tin của tôi được lớn mạnh. Điều
thay đổi trong Đức Tin của tôi chính là chiều sâu và nét nhân bản thực tế. Ngày
người ta loan báo cho chúng tôi biết căn bệnh của đứa con gái thứ hai, tôi nhận
ra rằng Trời Cao không đổ ập trên đầu chúng
tôi, nhưng Trời Cao đi vào căn nhà của chúng tôi, để cùng khóc với tôi và để đề
nghị với tôi sự hiện diện của Trời Cao. Chính sự hiện diện của Thiên Chúa trong cuộc đời tôi là
điều vô cùng thân thương và thật quý báu đối với tôi. Kể từ ngày tôi cảm nhận
được điều này cùng với trọn Tình Yêu vô điều kiện tháp tùng, tôi không còn sợ
hãi cuộc sống nữa. Tôi không còn sợ đau khổ cũng không sợ ngã quỵ lẫn không sợ
yếu ớt mỏng giòn.
... ”Xin nhớ đến nỗi khốn cùng của con,
và cuộc đời con vất vưởng nuốt cay ngậm đắng.
Nỗi niềm riêng canh cánh bên lòng,
khiến hồn con tiêu hao mòn mỏi.
Đây là điều con suy đi gẫm lại,
nhờ thế mà con vững dạ cậy trông:
Lượng từ bi THIÊN CHÚA đâu đã cạn,
lòng thương xót của Ngài mãi không vơi.
Sáng nào Ngài cũng ban ân huệ mới.
Lòng trung tín của Ngài cao cả biết bao!
Con tự nhủ: ”THIÊN CHÚA là phần sản nghiệp của con,
vì thế nơi Ngài, con trông cậy”.
THIÊN CHÚA xử tốt với ai tin cậy Ngài,
với ai hết lòng tìm kiếm Chúa.
Biết thinh lặng đợi chờ,
đợi chờ ơn cứu độ của THIÊN CHÚA, đó là một điều hay.
Cũng là một điều hay cho người nào
phải mang ách từ khi còn trẻ”
(Sách Ai Ca 3,19-27).
(”OMBRES & lumière”, Revue Chrétienne Des
Personnes Malades Et Handicapées, De Leurs Familles Et Amis, Mai-Juin 2013)
Sr. Jean Berchmans Minh Nguyệt