Thứ Năm, 21 tháng 7, 2011

Chấp nhận sự khác biệt

" ... Khi lúa mọc lên và trổ bông, thì cỏ lùng cũng xuất hiện." (Mt 13, 26)

Hòa Lan là một nước nổi tiếng về hoa. Ở phía bắc Hòa Lan, có những cánh đồng hoa chạy dài tắp tít vượt cả tầm nhãn giới. Nhiều loại hoa sặc sỡ tuyệt đẹp làm say mê khách du lịch. Phía nam của Hòa Lan, trái lại, chỉ có những cánh đồng lúa mì bát ngát và khi lúa chín thì khắp nơi chỉ còn là một màu vàng ối làm nổi bật màu đỏ tím của những bông hoa mồng gà.
Cảnh đó đẹp với thi sĩ và họa sĩ nhưng rất đáng buồn đối với nông gia vì mồng gà càng sặc sỡ thì vụ lúa càng kém. Chẳng có cách nào nhổ hết được những cây mồng gà này mà không làm hư hại lúa, đằng khác hoa mồng gà càng nhiều và càng đẹp thì khách du lịch càng làm hư hại lúa nhiều, mỗi khi họ nhảy xuống ruộng để hái hoa.
Sự chung đụng của lúa mì và hoa mồng gà: đó là bức tranh tuyệt hảo của nhân loại chúng ta. Thiên Chúa tạo dựng lúa mì để nuôi sống chúng ta, nhưng Người cũng cho hoa mồng gà mọc lên để làm vui mắt chúng ta. Có lúa mì thì cũng có hoa mồng gà. Có nhà nông thì cũng có thi sĩ, họa sĩ.
Thiên Chúa cho nắng mưa hòa nhịp với nhau. Người nông gia không thể đòi hỏi chỉ có mưa cho lúa tốt. Người nghệ sĩ không thể đòi hỏi chỉ có ánh mặt trời... Sống là biết chấp nhận sự đa diện của vũ trụ như một bức tranh tuyệt hảo. Sống là biết nhận lấy đau khổ, mất mát của mình làm hạnh phúc cho người khác.
                                                                                                                                (Sưu tầm)

Thứ Tư, 20 tháng 7, 2011

Đôi Cánh Thiên Thần

" Có những hạt lại rơi nhằm đất tốt, nên sinh hoa kết quả: hạt được gấp trăm, hạt được sáu chục, hạt được ba chục." (Mt 13, 8)

Để có thể trở nên mảnh đất tốt cho Lời Chúa trổ sinh hoa quả, đôi khi chúng ta chỉ cần thực hiện điều đơn giản, nhưng chân thành như câu chuyện dưới đây:

Một người Nga, sau khi mãn tù, đã kể lại tâm trạng mình như sau: Dáng vẻ bên ngoài của tôi xấu xí đến độ không có ai muốn gần tôi. Trong thời gian lao động cải tạo, thay vì làm trại chung với các trại viên khác, tôi đã tự giam mình dưới hầm... Tình cờ một tai nạn xảy ra, khiến tôi bị gù lưng.
Một ngày kia, có một cậu bé nhìn tôi thật lâu rồi hỏi một cách ngây thơ: "Chú ơi, chú mang cái gì trên lưng thế?". Tôi nghĩ rằng cậu bé chế nhạo tôi, dù vậy tôi bình thản trả lời: "Cục bướu đấy cháu ạ".
Tôi chờ đợi cậu bé  tiếp tục trò chơi gian ác của nó... Nhưng không, nó nhìn tôi một cách trìu mến và nói: "Không phải thế đâu chú ạ. Chúa là tình yêu. Ngài không cho ai hình thù kỳ dị cả. Không phải chú có cục bướu đâu. Chú đang mang trên lưng một cái hộp đó. Trong cái hộp, có dấu đôi cánh của Thiên Thần... Rồi một ngày nào đó, cái hộp mở ra và chú sẽ bay lên trời với đôi cánh đó". Ý nghĩ ngộ nghĩnh của cậu bé đã làm tôi sung sướng đến khóc thành tiếng.

Biết nhìn xa hơn đằng sau mặt nạ của mỗi người: đó là cái nhìn của thánh nhân. Thánh nhân là người biết nhìn thấy Thiên Chúa trong những nỗi bất hạnh, là người biết nhìn thấy sự may mắn ngay cả trong những mất mát, thua thiệt và nhất là biết nhìn thấy Thiên Chúa trong những người không ai muốn nhìn đến... Nhưng để được cái nhìn ấy, người ta cần có cái nhìn thông suốt và tràn ngập ánh sáng của Thiên Chúa.

Thứ Hai, 18 tháng 7, 2011

Phép lạ

"Bấy giờ có mấy kinh sư và mấy người Pha-ri-sêu nói với Đức Giê-su rằng: "Thưa Thầy, chúng tôi muốn thấy Thầy làm một dấu lạ." (Mt 12, 38)

Lạy Chúa, ngày nay cũng như ngày xưa, chúng con luôn đi tìm, luôn đòi hỏi thấy cho được "phép lạ" của Chúa với ... một đôi mắt nhắm chặt lại!
Những việc Chúa làm hiển hiện giữa ban ngày, mà các vị chẳng chịu nhìn, chẳng chịu suy gẫm mà cứ khăng khăng đòi hỏi một điềm thiêng theo óc tư duy của mình. Đó là thái độ đón nhận của chúng con!

Chúng con luôn muốn Thiên Chúa đi vào quỹ đạo kiểm soát của con người, Thiên Chúa phải đáp ứng theo những gì mà con người cho là khác thường thì điều đó mới thật là phép lạ. Chẳng những thế phép lạ đó phải "cân, đong, đo, đếm" được thì mới có thể chấp nhận được. Cái đó mới thật tâm phục, khẩu phục (!)
Hàng ngày, trên bàn thờ, bánh và rượu đã trở nên Mình và Máu Thánh Chúa dưới lời truyền phép của thừa tác viên không phải là một phép lạ cả thể sao? Thế mà có mấy ai quan tâm, hay là, ... chuyện đó vẫn thế có gì lạ đâu (?), đó vẫn là thủ tục của Giáo Hội ấy mà (?)
Hàng ngày, đó đây, những nỗ lực vươn lên vượt khó, cái khó tưởng chừng như nghiền nát hy vọng sống nơi những người bình thường vẫn đang xảy ra. Đó không phải là phép lạ với chúng ta sao?
Một cảnh ban mai rực rỡ giúp chúng ta lấy lại sinh lực, sự khoan khoái để bước vào một ngày mới có phải là điều kỳ diệu không? Những chuyển biến nội tâm nơi người này, người khác đang diễn ra âm thầm và bất chấp mọi ngăn trở bên ngoài để họ có thể tìm gặp Chúa, đó là nổ lực của con người ư?

Lạy Chúa, con xác tín rằng Chúa đang thực hiện phép lạ của Ngài chung quanh con rất nhiều. Phép lạ đó không mang đến cho con một sự kinh ngạc để thuyết phục, nhưng những điều đó được Chúa cho diễn ra để hướng dẫn mọi người chúng con biết nhận ra sự hiện diện của Chúa và để ca ngợi Chúa.
Lạy Chúa, xin mở mắt, mở tai, mở lòng chúng con ra để đón nhận phép lạ Chúa đã thực hiện qua những con người chung quanh con, Chúa đã thực hiện trong vũ trụ xinh đẹp nơi con đang sống, và Chúa đã thực hiện mọi điều... trong con. Tạ ơn Chúa.

Thứ Bảy, 2 tháng 7, 2011

DỄ VÀ KHÓ


Dễ là khi bạn có một chỗ trong sổ địa chỉ của một người, nhưng khó là khi bạn tìm được một chỗ trong trái tim của người đó.
Dễ là khi đánh giá lỗi lầm của người khác, nhưng khó là khi nhận ra sai lầm của chính mình.
Dễ là khi nói mà không suy nghĩ, nhưng khó là khi biết kiểm soát những lời nói của mình.
Dễ là khi làm tổn thương một người mà bạn yêu thương, nhưng khó là khi hàn gắn vết thương đó.
Dễ là khi tha thứ cho người khác, nhưng khó là khi làm cho người khác tha thứ cho mình.
Dễ là khi đặt ra các nguyên tắc, nhưng khó là khi làm theo chúng.
Dễ là khi nằm mơ hàng đêm, nhưng khó là khi chiến đấu vì một ước mơ.
Dễ là khi thể hiện chiến thắng, nhưng khó là khi nhìn nhận một thất bại.
Dễ là khi vấp phải một hòn đá và ngã, nhưng khó là khi đứng dậy và đi tiếp.
Dễ là khi hứa một điều với ai đó, nhưng khó là khi hoàn thành lời hứa đó.
Dễ là khi chúng ta nói rằng chúng ta yêu thương, nhưng khó là khi làm cho người khác cảm thấy như thế hàng ngày.
Dễ là khi phê bình người khác, nhưng khó là khi cải thiện chính bản thân mình.
Dễ là khi để xảy ra sai lầm, nhưng khó là khi học từ những sai lầm đó.
Dễ là khi buồn bực vì một điều gì đó mất đi, nhưng khó là khi quan tâm đủ đến điều đó để đừng làm mất.
Dễ là khi nghĩ về một việc, nhưng khó là khi ngừng suy nghĩ và bắt đầu hành động.
Dễ là khi nghĩ xấu về người khác, nhưng khó là khi cho họ niềm tin.
Dễ là khi nhận, nhưng khó là khi cho.
Dễ là khi đọc những điều này, nhưng khó là khi bạn thực hiện nó.
Nếu cơ hội mãi không gõ cửa, bạn phải xem mình đã xây một cánh cửa chưa đã …
Cám ơn những ý tưởng hóm hỉnh nhưng rất thực của người bạn không biết tên. Mong rằng những suy nghĩ đơn sơ này sẽ như ánh lửa của một que diêm góp vào với hàng tỷ que diêm khác đang thắp sáng trần thế đầy bóng tối.