Thứ Bảy, 7 tháng 6, 2014

Nội ngoại bất nhất

Một cụ bà năng đến nhà thờ cầu nguyện. Một cậu bé lấy làm ngạc nhiên về điều đó. Cậu nấp sau bàn
thờ nghe bà cầu nguyện lớn tiếng:
- Lạy Chúa, con đã già và sống như thế là đủ lắm rồi. Bất cứ khi nào Ngài gọi, con đây đã sẵn sàng.
Bà cầu nguyện suốt ba ngày vẫn với những lời ấy. Đến ngày thứ tư, chờ cho đến khi bà dứt lời, cậu bé giả giọng nói vọng ra từ sau bàn thờ:
- Ta đã nghe lời cầu xin của con, Ta sẽ đón con lúc chín giờ sáng mai.
Bà về nhà, không sao ngủ được vì lo lắng về điều đã nghe. Bà không chấp nhận nổi những gì bà đã cầu nguyện ...

Công tâm mà nói, tôi tự cảm thấy mình cũng như thế. Hàng ngày, với lời kinh Lạy Cha, tôi đều cầu xin cho "Nước Cha được thể hiện ...", nhưng trong thực tế cuộc sống, tôi lại cố làm cho "ý con được thực hiện" hơn là Ý Cha. Quả là cái nghịch lý to lớn mà tôi phải vượt lên từng ngày.

Lạy Chúa, Chúa biết con hơn cả chính con biết con. Về những điều tốt, con muốn làm thì con đã không làm. Còn những điều xấu, cần phải xa lánh thì con cứ lao vào. Con tạ ơn Chúa đã cho con nhận ra những yếu mềm của chính con. Xin Chúa giúp con biết thánh hóa luôn cả những yếu đuối của con, vì nhờ những yếu hèn đó mà con có được Chúa hiện diện để trợ giúp.

17 Người hỏi ông lần thứ ba: "Simon, con ông Gioan, con có yêu mến Thầy không?" Phêrô buồn phiền, vì thấy Thầy hỏi lần thứ ba "Con có yêu mến Thầy không?" Ông đáp: "Thưa Thầy, Thầy biết mọi sự: Thầy biết con yêu mến Thầy. Người bảo ông: "Con hãy chăn dắt các chiên mẹ của Thầy." (Ga 21, 17)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét